Lúc đó, chiều vừa kịp đến, nắng vàng cũng chầm chậm như lưu luyến cái gì đó trong ngày và dịu dàng, nhẹ nhàng đến là lạ … khẽ khàng chàm chạm vào ngọn lao thưa như ánh nhìn của chàng học sinh trẻ nhất làng lặng lẽ trộm nhìn ngang bờ mắt cô gái đưa đò ven bến sông quê tên Sen, chàng trai thư sinh tên Minh nhỏ nhẹ …
Minh: Sen thấy hôm nay chiều quê mình có đẹp không?
Sen: Không biết nữa, Sen thấy mọi cảnh vật vẫn như ngày thường mà …
Minh: Sen cứ nhìn tại chỗ nên thành ra quen nên cứ thấy cảnh vật như vậy hoài, Sen thử nhìn qua bên kia, là nhìn ra xa xa, phía bên sông, chỗ có vạt nắng vàng dịu dàng đó.
Sen: Minh đi học trường lớp, đọc chữ, đọc sách nhiều, nên nhiều khi thấy cảnh đẹp, lời nói nghe cũng đẹp nữa … chứ Sen thấy mọi ngày cảnh cũng như vậy à … chỉ có điều …
Minh: Điều gì vậy Sen?
Sen: Sen không biết nhiều chữ nghĩa hay, nên không nói được, nhưng cảm nhận là hình như có cái gì đó vui vui, và bình yên hơn mọi ngày thôi à…
Rồi không biết hai người có nói thêm gì hay là ngồi đến bao lâu, nhưng ít lâu sau, có dịp công tác phải đi qua chuyến đò của chị Sen, tôi cũng hay hỏi chị có người yêu hay gia đình chưa. Chị cười nhưng thoáng buồn nhẹ trong đôi mắt người con gái quê rồi nhìn ra xa xăm phía bên kia sông.
Tôi cũng thử nhìn về bên đó xem có ai không mà ánh mắt chị nhìn mãi không rời. Gió sông quê chiều chiều cứ thổi nhè nhẹ làm man mát và bay bay làn tóc thẳng đen dài nương theo bờ vai nhỏ nghiêng nghiêng của chị in trên làn nước sông dịu dàng chảy.
Nhưng càng về chiều hơn thì gió sông bắt đầu se lạnh, tôi cũng tiếp tục bắt chuyện cùng chị Sen …
Tôi: Chị Sen có người trong mộng rồi nè, phải hôn…
Sen: Sao em nói vậy, chị vẫn một mình ngày ngày làm bạn với con đò này, có ai nữa đâu?
Tôi: Trên bến sông và trên bến đò, trên chiếc ghe này, thì chị có một mình, nhưng trong suy nghĩ, trong ánh mắt chị lúc nào cũng hai người…
Sen: Sao nói gì mà nghe nổi da gà, da vịt vậy bé?
Tôi: Không, ý em là … chị có người để nhớ thương rồi, mà tại chị không muốn nói, có đúng như vậy không?
Sen: Sao bé biết…
Tôi: À … ạ… vậy là em nói tim hồng của chị rồi, mừng quá, kể em nghe đi, chuyện hai người sao rồi?
Sen: Mà sao e biết?
Tôi: Em học ngành tâm lý mà chị, em thích nghiên cứu tâm lý người khác lắm
Sen: Thì …
Đoạn chị Sen vừa chèo đò, vừa trò chuyện cùng tôi, khi vui, đôi má chị thoáng hồng trong gió, khi tư lự, lúc chạnh lòng, bờ môi mấp máy, mắt đượm buồn xa xăm mà vẫn không quên nhìn qua phía bên kia sông nơi có ánh nắng chiều vàng nhạt, chị nhìn lâu thật lâu …
Sen: … Vậy đó … cũng đôi 3 lần thư từ qua lại, bé xem đi, mà lâu rồi … chưa nhận được thư …
Nói rồi, chị Sen đưa cho tôi xem … cũng trên dưới 10 lá thư của chị và Minh, cứ đối đáp nhau như kiểu 2 người đang ở rất gần, dù rất kiệm lời viết, cũng chẳng hiểu thế nào, mỗi lần gửi thư là mỗi lần khó và kẻ nhận thư hồi âm rất nhanh tựa nhịp đập trái tim người con gái, còn chàng trai cứ ngày một chậm dần hồi âm ...
Minh … ngày 25 tháng 9 năm đó… “Có nhớ không?”
Sen … ngày 30 tháng 9 năm đó … “Có”
Minh … ngày 15 tháng 10 năm đó … “Nhớ gì”
Sen … ngày 19 tháng 10 năm đó … “Bên đó”
Minh … ngày 09 tháng 11 năm đó … “Bên đó vẫn vậy”
Sen … ngày 12 tháng 11 năm đó … “Thiệt chứ”
Minh … ngày 08 tháng 12 năm đó … “Bên đó vẫn vậy?”
Sen … ngày 10 tháng 12 năm đó … “Không thay đổi”
Minh … ngày 29 tháng 01 năm mới … “Đò có chờ khách không?”
Sen … ngày 30 tháng 01 năm mới … “Chờ…”
Thế rồi con đò cũng sắp đưa tôi qua bờ, gió sông vẫn lồng lộng và nét buồn man mát vẫn thấp thoáng nơi bờ mắt người chị chèo đò đưa khách sang sông, ngang qua ngõ cua sông là bến chợ, chợ quê chiều giáp Tết nhộn nhịp hơn, tiếng gọi nhau, tiếng mời mua hàng, người chào nhau vội vã, rộn rã hơn làm cắt ngang điều gì đó đan trong nỗi trầm tư của chị…
Nguyễn Nguyễn
Copyright © 2024 Bản quyền thuộc về Sân Khấu Online
Đang online: 0 | Tổng lượt truy cập: 429,992